Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013

NHỮNG NGÔI SAO MAY MẮN VÀ NHỮNG CON HẠC GIẤY...




Những đứa con lớn lên, rồi rời xa thị trấn nhỏ...Ngày con gái vào Đại học, anh bảo: "Em có đủ chữ dạy cho con không, mà sao em lại buồn....". Nhà 4 người khuyết đi một góc. Rồi cũng quen...Những lúc thấy tủ lạnh đầy nhóc, thằng nhỏ lại hỏi:"Hôm nay chị Tr về hở mẹ???"... Rồi thằng Út cũng lại khăn gói lên Sài gòn ở trọ...Ngôi nhà rộng thênh thang...May mà còn có những lớp học...

Tuổi thơ của hai con là chồng sách Đoremon, là những tờ Mực tím, là những siêu nhân, là những con gấu bông, là những búp bê xinh xắn, là chiếc chuông gió leng keng bên khung cửa sổ...Là những con hạc giấy và những ngôi sao đủ màu...

Ngày xưa, có những lúc chị thấy con gái tỉ mỉ, tẩn mẩn xếp từng chiếc ngôi sao, từng con hạc giấy...Chị biết con bé không có ý định xếp 1000 con hạc giấy như trong câu chuyện nào đó...Nhưng chị biết con bé gởi vào sắc màu lung linh ấy những yêu thương, những niềm tin và những mơ ước...

Chiều nay, gió đông về, hơi se sắt...Chị nhìn hai lọ thủy tinh,dù không trong suốt như pha lê...nhưng có lẽ NHỮNG NGÔI SAO MAY MẮN VÀ NHỮNG CON HẠC GIẤY trong lọ ấy vẫn đủ long lanh cho những ước mơ ... cho những yêu thương...cho những ngày đã qua...và cho cả những ngày sắp đến...!!!

Thứ Bảy, 16 tháng 11, 2013

Entry ngắn cho ngày 20/11...


Em viết: “Tôi  cũng hiểu rằng tôi may mắn hơn mọi cuộc đời mới được thầy dìu dắt từ những bước chân chập chững, được thầy đỡ khi vấp ngã, được thầy chỉ lối phải mà đi…”.

Còn tôi! “Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi hai năm làm học trò của thầy. Cảm ơn cuộc đời, khi những ngày tôi tập tễnh làm cô giáo có thầy bên tôi...”.

Rồi một ngày 20/11 nào đó… tôi sẽ trở về…!!!


18/11/2013.
*Em_Hồng Hạnh_ Em là cô bé mà 30 năm trước là học trò của tôi, khi tôi chỉ là cô giáo thực tập...Ngày ấy: " hàng ghế cuối cùng thầy giáo cũ đang nghe..". Em và tôi có cùng một người thầy, em và tôi có cùng một suy nghĩ như nhau ...về thầy...Em và tôi đều yêu những ngày đến lớp...với những con số, những hình vẽ...
Em đã viết vào facebook của tôi...

Cô ơi! Em đã thích làm Cô giáo từ ngày ấy! Cái ngày mà Cô đi lao động cùng tụi em,với áo hồng và chiếc nón duyên dáng,với cặp mắt sáng long lanh,giọng nói dịu dàng và nụ cười luôn ngự trị trên môi...

Em cảm ơn cô đã chắp cánh ước mơ cho em...Bên thềm 20-11,em kính chúc cô sức khỏe và hạnh phúc,luôn yêu đời và yêu nghề cô nhé. Em mãi yêu Cô!
(Hoa em trồng tặng Cô nè!)


Tôi nhớ tất cả, nhớ những ngày mắt còn long lanh, má còn hồng trong nắng...nhớ những ngày làm học trò, nhớ những ngày thực tập...Từ ngày ra đi...tôi cứ hẹn một ngày 20/11 sẽ về...nhưng rồi cứ hẹn...Tôi đã nhiều lần trở về, nhưng chưa bao giờ trở về nơi ấy đúng ngày 20/11...

Rồi tôi sẽ trở về, trở về trong ngày HCNG để tôi nói với thầy tôi rằng: "Em cảm ơn thầy về tất cả mọi điều...". Và thầy tôi sẽ hiểu...



Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2013

Tháng 11...


“Có lẽ con gái sinh tháng 11 bướng bỉnh và kiêu hãnh thật cũng giống như những cơn mưa đỏng đảnh.”



Với tay xé tờ lịch cũ…Tháng 11 đã về.
“Có lẽ con gái sinh tháng 11 bướng bỉnh và kiêu hãnh thật cũng giống như những cơn mưa đỏng đảnh.” Không biết thời con gái cô có thế không? Trong vùng ký ức hình như không có những cụm từ “đỏng đảnh”, “kiêu hãnh “ và “bướng bỉnh”. Nếu có, thì có lẽ chắc cũng thoáng qua…
Cô yêu mùa thu, và cô cũng không giữ được mùa thu…mùa của thi nhân, mùa của những vần thơ viết vội…và theo mùa cô cũng gõ vu vơ…Và bây giờ mùa đông đang đến…
Tháng 11…Gió bắt đầu khác, se lạnh hơn…Nắng cũng khác, nhạt nhòa hơn…
Tháng 11…Cô vẫn là cô, vẫn những công việc quen thuộc của từng ngày…
Tháng 11…Ngày đi xa, cô nói cô sẽ trở về vào một ngày tháng 11…vậy mà bao nhiêu năm rồi, chưa bao giờ cô trở về vào những ngày đầu đông…
Tháng 11…Một chiều  gần cuối tuần, một người đang mông lung trước giờ đến lớp…
Tháng 11…Cô chợt nhớ…cô  đã đọc đâu đó: " Những người sinh tháng 11 hay phải đứng trong những chông chênh của mùa...Những người sinh tháng 11, dịu dàng như mùa thu,lạnh lẽo giá băng như gió đông ...". Mà cô...thì chỉ có một chút dịu dàng, một chút giá băng...Một chút dịu dàng đủ để đối diện với những ánh mắt trong veo...Một chút giá băng đủ để giữ cho con tim mình không lạc lối...
Tháng 11...sau những tháng năm...cô vẫn là cô...người đàn bà của cuộc đời rất thực...